Thứ Năm, 25 tháng 2, 2010

Viết một chút về Sài Gòn

Chiếc Taxi vinasun quẹo rề rề vào một con hẻm trên đường Nơ Trang Long. Hàng quán cũng bắt đầu chấm dứt từ đầu hẻm, trả lại cái không khí đặc quánh của một đêm Sài Gòn, luồn qua cửa kính taxi đã hạ thấp. Người đàn ông to béo ngồi ghế trước, lướt những ngón tay mũm mĩm trên bàn phím điện thoại, hầu như không nhìn ra ngoài cửa kính xe. Cái thành phố này chả còn gì lạ lẫm với y, không gì, kể cả những con hẻm.

Tôi có cảm giác mình bị ném đột ngột vào thành phố này, con hẻm này, trong chiếc taxi vinasun với những chữ số đỏ tính tiền nhấp nháy. Lách chiếc xe máy qua hai đoạn đường tắc, vượt qua năm chiếc đèn đỏ và may mắn kịp lên máy bay vài phút trước khi cất cánh, tai vẫn còn ù trong chuyến bay đầu tiên trong đời, giờ tôi ngồi đây, im lặng và lọt thỏm trong thành phố này.

Ngay khi ném chiếc balo lên giường trong phòng của một nhà nghỉ nằm khiêm tốn trên đường Lê Quang Định, tôi đã biết mình không thuộc về thành phố này. Chiếc cửa sổ chẳng mở ra đâu khi chỉ cách bức tường của nhà kế bên 20cm. Những bức tường mầu cam vẫn còn lấp lánh những hạt cát, tiếp nhận tối đa ánh sáng từ khung cửa sổ khi đèn trong phòng đã tắt hết. Trần nhà trở thành một miếng bánh khổng lồ với những hạt đường mịn.

( Đang nghĩ tiếp...)