Thứ Hai, 20 tháng 7, 2009

@films: Picnic (Shunji Iwan)

Ba người điên cùng làm một một cuộc Picnic trên tường. Một anh chàng mọt sách bị buộc tội sát hại thầy giáo, một cô nàng khoác lên mình bộ cánh đen tuyền của quạ, cùng một anh chàng nhí nhố, ưa triết lý và ranh ma.
Ba người điên cùng làm một cuộc picnic trên tường, bước chân trên bờ tường,từ trại thương điên, họ đã đi vòng quanh thành phố. Từ bỏ tiếp xúc mặt đất, họ thấy được một sự an toàn nhờ giãn cách. Khi bước hụt chân và rơi xuống đất, họ nghĩ mình đã chết rồi.
Người điên cũng có lý lẽ của riêng họ.

@films: a long walk

Đấy, cái phim này cả tuần nay xem mãi không xong, rõ ràng có một cái gì đó ngăn cản mình đi đến cái đoạn kết của phim này.
Một ông già muốn trải qua quãng thời gian ngắn ngủi cuối đời của mình ở một nơi xa lạ, đã thuê một phòng trọ trong một căn nhà bình thường bên núi. Hàng xóm của ông là một cô gái làm ở quán bar sống cùng tên người tình nát rượu và cô con gái nhỏ, cả ngày cô bé không nói một câu nào. Mỗi lần muốn nói điều gì đó, mỗi lần bị đánh đập, cô bé chỉ kêu lên như một con mèo bị bóp cổ. Cô bé đặc biệt thích vẽ tranh, ghép những miếng giấy thành những bức tranh. Cô bé làm điều đó kiên trì, nhẫn nại và tỉ mỉ trong một căn phòng bừa bộn, bẩn thỉu như chuồng chồ.
Cô bé đó đã gợi lại cho ông già nhớ tới đứa con gái bé nhỏ tội nghiệp của mình, cùng cuộc sống gia đình không lấy gì hạnh phúc (mà tệ hại là nguyên nhân phần lớn thuộc về ông). Chứng kiến cảnh cô bé bị đối xử tàn tệ, ông muốn đưa cô bé đi.
Nhưng mình tin rằng chỉ có 1 lý do duy nhất thôi: hằng đêm, ông thấy cô bé đứng trên lan can và nhìn ra phía xa như chờ đợi một điều gì đó đến từ màn đêm đen đặc.
+ Cả tuần qua,đã quen với không khí của bệnh viện, những chiếc ga trải giường trắng, những hành lang vào những buổi trưa trời mưa thưa thớt bóng người. Tuần tới hi vọng mọi việc sẽ tốt đẹp hơn.
Lại nhớ đọc được ở đâu đó câu chuyện của một anh chàng nói rằng, nếu có thể, muốn được biết trước thời điểm mình sẽ chết 2 tiếng, để được chui vào rạp chiếu phim, xem bộ phim mà mình thích, rồi nằm lại mãi ở đó, trong bóng tối.
Đấy, cứ vào bệnh viện là lại nghĩ đến bệnh tật, chết chóc. Nhưng lần này không phải mình nằm viện. Nhưng dù sao vẫn nhớ tới Undo (Shunji Iwan).